Búp bê bằng giấy

Đau đớn biết bao khi một người bạn ra đi – và chỉ để lại sau lưng sự im lặng.”

Pam Brown

Gần như chiều chủ nhật nào cũng vậy, tôi và Pat – cô bạn thân nhất của tôi – cũng ngồi cắm cúi bên bàn, lấy chì sáp, giấy và kéo ra hí hoáy làm quần áo cho những con búp bê giấy mới nhất cắt từ tờ báo hôm đó.

Chúng tôi kiên nhẫn ngồi vẽ theo hình dáng bên ngoài của búp bê rồi cố gắng thiết kế những bộ trang phục thật đẹp, thật thanh lịch hay thật kỳ quặc – những mẫu quần áo mà đầu óc của hai đứa trẻ tám tuổi có thể nghĩ ra được.

Khi đã hoàn toàn thỏa mãn với mẫu thiết kế bằng bút chì, chúng tôi mới tô màu rồi cắt ra, mặc vào cho búp bê. Tôi còn nhớ thực ra chúng tôi chẳng chơi bao nhiêu với những cô búp bê xinh đẹp mà chủ yếu là thi xem ai vẽ được những mẫu quần áo đẹp hơn. Pat bao giờ cũng thắng. Ngay khi còn nhỏ, Pat đã tỏ ra có khiếu thẩm mỹ. Sau này tôi còn tiếc mãi là cô ấy đã không theo đuổi nghề thiết kế thời trang.

Học xong trung học, Pat nhận lời lên xe hoa với một anh chàng hơn cô vài tuổi, bắt đầu cuộc sống gia đình. Nhưng chỉ được vài năm thì chồng Pat mất trong một tai nạn bất ngờ, bỏ Pat lại một mình. Tôi thì đi học đại học xa nhà, rồi lấy chồng. Liên lạc giữa hai chúng tôi suốt hơn ba mươi năm sau đó chỉ là trên những tấm thiệp sinh nhật, thiệp mừng Giáng sinh, thỉnh thoảng là những cuộc điện thoại và vài lần thăm viếng hiếm hoi. Cuộc sống bận rộn kéo chúng tôi vào những ngả đường khác nhau, nhưng sâu thẳm trong lòng, chúng tôi biết mình vẫn là bạn thân nhất của nhau.

Lâu lắm rồi tôi không còn nghĩ đến những con búp bê bằng giấy ngày xưa. Cho đến cách đây một tháng… tôi sững sờ nhận tin Pat bị ung thư thận. Bệnh của Pat đã vào giai đoạn cuối!

Tôi vội vàng thu xếp đến thăm bạn. Trên đường đi, tôi cứ dợt đi dợt lại trong đầu những câu tôi sẽ nói với Pat vì e rằng mình sẽ quá xúc động. Pat vốn nhỏ người, thế mà giờ đây cơ thể cố ấy phù lên trông như gấp đôi. Pat thở rất khó khăn và không thể làm những việc lặt vặt phục vụ bản thân như tắm rửa hay nấu ăn.

Sau những cái ôm nhau thân thiết, chúng tôi cũng ngồi vào bàn, uống cà phê và nói chuyện. Đầu tiên là về mùa xuân năm ấy đến sớm thế nào, về những đứa con và cháu của chúng tôi đang làm gì. Sau đó, cuộc chuyện trò của chúng tôi chuyển sang những vấn đề quan trọng hơn: về những con đau đang hành hạ Pat, tác dụng phụ của những thứ thuốc đang dùng điều chị cho Pat và cô ấy đã xoay xở thế nào để có đủ chi tiêu khi không còn đi làm nữa.

búp bê bằng giấyRồi… tôi mở túi, lôi ra mấy cây chì sáp, giấy kẻ ô, một cái kéo và một quyển sách hướng dẫn cách làm quần áo cho búp bê. Giờ xem qua một lượt, hai đứa tôi bình luận rằng quyển sách vẫn không in đủ các loại quần áo. Rồi, giống như cách đây nhiều nằm, hai đứa tôi lại ngồi cùng nhau thiết kế những bộ trang phục thật đẹp, thật thanh lịch hay thật kỳ quặc – những kiểu mà đầu óc năm mươi tuổi của chúng tôi có thể nghĩ ra được.

Có một lúc, chúng tôi đã cười và nói chuyện như thời còn bé. Khi ôm nhau, nói lời tạm biệt, mắt Pát nhìn tôi dường như rạng rỡ hơn lúc tôi mới đến.

Chỉ hai ngày sau khi tôi đến thăm thì Pat trút hơi thở cuối cùng. Tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy. Cũng như không bao giờ quên lời mẹ tôi nhắn nhủ hồi tôi còn bé: “Con yêu của mẹ, con hãy nhớ rằng cuộc sống thường chỉ cho ta một người bạn thân duy nhất trên đời”.

Minh Hương

Theo I’m Goung To Buy A Paper Doll

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.